Thể loại: Comedy, short fic
Đánh giá theo độ tuổi: Trên 15
Tình trạng truyện: Hoàn thành
Trang ngồi trong phòng bệnh, cô đóng cuốn sách mình đang đọc. Và nhìn ra cửa sổ.
Trời hôm nay vẫn trong xanh. Chim vẫn hót. Trong căn phòng trống rỗng chỉ có mình cô như thế này, cánh cửa sổ kết nối ra bên ngoài là thứ duy nhất cứu rỗi cuộc đời cô độc của cô.
Cô lắng nghe tiếng chim hót và tưởng tượng chúng đang nói chuyện với nhau. Ha, đến ngay cả động vật còn có người để trò chuyện. Có khi chúng còn hơn cả cô đấy. Cô chẳng nhớ mình mở miệng nói chuyện lần cuối là khi nào.
Cô ở đây cũng khoảng 9 hay 10 năm rồi nhỉ. Không hề có bất cứ thiết bị nào kết nối với bên ngoài nên cô chỉ có thể áng chừng. Khi hỏi y tá thì không người nào trả lời cô cả. Có lẽ đây là lệnh từ giám đốc, chị ruột cô, yêu cầu họ không được làm vậy. Một phần vì bệnh tình của cô. Phần lớn hơn có lẽ là để trừng phạt cô. Cô nghĩ vậy.
Cô liếc vào trong. Căn phòng hôm nay bỗng lạnh lẽo hơn bình thường. Cô trùm chăn lên khắp người mà vẫn thấy lạnh. Người cô run cầm cập.
Không. Hôm nay lạnh thật đấy. Nếu cô nhớ không nhầm thì bây giờ đâu phải mùa đông. Tuy cô không nói chuyện với ai nhưng trí nhớ vẫn còn minh mẫn lắm. Chưa lẫn đâu.
Thật là kì lạ mà.
Bỗng, căn phòng tối om.
Dù bên ngoài rõ ràng đang là ban ngày. Và rồi ánh đèn lóe lên, rồi lại vụt tắt. Nó cứ chớp tắt chớp tắt như vậy cho đến khi…
“Xin chào. Ta là thần chết,” một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ bốn góc phòng.
“Ai thế?” cô run run hỏi, trong đầu thấy là lạ vì rõ ràng là chưa đến halloween. Sao lại có người đóng giả làm thần chết ở đây?
“Ta là thần chết.”
Cô còn đang nghi ngờ trí nhớ của mình thì một bóng đen bất ngờ xuất hiện ngay kế bên giường bệnh của cô. Cô mở to mắt nhìn chằm chằm.
…
…
“Ai đấy ạ.”
“Ta là thần chết.”
“Em biết rồi ạ. Nhưng là anh chị nào hóa trang vậy ạ. Em nhớ giờ chưa phải halloween mà.”
Cái bóng đen kia im lặng một hồi, sau đó thở dài. Cô không thể quan sát biểu cảm khuôn mặt của người ta vì có khăn quàng che kín đầu. Nhưng xét giọng nói, cô nghĩ đây là người mình không quen, hoặc người của bệnh viện mà giả giọng.
“Anh ngại không nói gì cũng được ạ. Chỉ cần anh đến đây là em mừng rồi.”
Cô lên giọng vui vẻ để phá vỡ bầu không khí im lặng. Có lẽ người hóa trang lần này là người mới nên ngại nói chuyện với người khác. Tuy nhiên, cái hiệu ứng chớp tắt đèn như thế… mới vào nghề mà đã tạo được không khí như thế rất là đáng khen đấy.
“Cô mừng vì có thần chết đến ư?”
Đối phương lên tiếng, có chút bối rối.
“Tuy anh chỉ đến vì dịch vụ bệnh viện, nhưng thế là đủ khiến em vui rồi. Ngồi mãi trong căn phòng này nhìn chim mãi chắc em cũng sắp biến thành chim mất. May là có anh đến…”
“Dịch vụ bệnh viện…” đối phương lặp lại câu nói của cô như một từ ngoại ngữ nào đó.
“Ủa chứ họ không nói với anh à. Hàng năm, vào dịp halloween, sẽ có một người hóa trang đi khắp phòng bệnh viện để hù dọa. Đương nhiên là trừ khoa tim ra.”
Lại im lặng. Cô bắt đầu nghĩ người làm hợp đồng năm nay làm ăn kiểu gì vậy, không nói rõ chi tiết cho nhân viên à.
“Hình như chúng ta có một chút hiểu lầm… Ta là thần chết thật.”
“Diễn thế đủ rồi anh ơi… Thế anh định ở đây đến bao giờ? Ngồi nói chuyện với em một tí được không?” cô khoa tay.
Nghe tiếng cười của cô gái kia, Shyn thở dài. Trước khi bắt đầu nhiệm vụ, anh đã chuẩn bị tâm lí sẵn khi phải đối diện với một đối tượng nằm trong khoa tâm thần. Nhưng không ngờ cô ấy lại dở hơi đến vậy.
Chuyện này không phải hiếm gặp. Trong suốt mấy trăm năm làm việc của mình, Shyn từng gặp nhiều trường hợp không tin vào sự tồn tại của thần chết. Phần nhiều thì la hét hoảng sợ. Số khác thì không tin. Còn một số ít nữa xem đây là trò đùa. Kể cũng đúng vì chính bản thân Shyn, bề ngoài trông anh chẳng khác gì một thanh niên bình thường trùm áo khoác đen cả.
Shyn lại thở dài một lần nữa. Anh đã từng xin phép hội đồng cho các thần chết một diện mạo giống thần chết trong chuyện truyền miệng của con người hơn: như đầu lâu, tay xương, hốc mắt này… Nhưng một số thành phần phản đối bảo như thế thì không ai sẽ có thể chiêm ngưỡng dung nhan của họ. Shyn chẳng hiểu sao trong giới thần chết, số người tự tin về dung nhan lại áp đảo như thế. Hậu quả là ý kiến của Shyn bị phản đối. Các thần chết sẽ giữ diện mạo của con người.
“Trang. Ta là thần chết thật sự, vì ta biết mọi thông tin về cô.”
Trang sững người khi tên mình được gọi. Ồ, có vẻ để cho thực tế hơn, bệnh viện tiết lộ luôn cả thông tin bệnh nhân nhỉ.
“Cô có một sợi lông mọc ở đầu ti- Ui daaaa”
Không cần nghe hết câu, Trang túm lấy cái thứ có thể là miệng bên dưới cái áo trùm đó, lắc lấy lắc để.
“Cái này gọi là quấy rồi tình dục đó nghe chưa???”
Do bị lắc quá dữ dội, cái áo trùm đầu rơi ra, để lộ khuôn mặt Shyn. Cô nhìn chằm chằm Shyn một hồi. Shyn cũng nhìn lại cô. Chẳng biết hai người đang nghĩ cái chết tiệt gì.
“Xin lỗi mau.”
“Vẫn không tin ta là thần chết à?”
“Bí mật kiểu gì chứ.Thứ đó trong hồ sơ bệnh án ghi rõ rành rành.”
Cô quay mặt lại nhìn Shyn lần nữa. Rõ ràng đây là khuôn mặt một thanh niên trẻ, chắc chỉ trạc tuổi cô, vậy mà dám nói mấy câu sex harass đó. Anh ta nhìn cô chằm chằm, với thái độ kiểu như “bó tay với con này rồi”.
Trước khi nhận nhiệm vụ, Shyn đã có hồ sơ của đối tượng. Trong đó ghi rõ chi tiết từng chút một về bản thân đối tượng, cả về thể chất lẫn tâm lí. Hừ, có lẽ Shyn phải nói một bí mật mà chỉ mình cô biết, không phải thứ có thể được ghi lại… Shyn truy tìm trong trí nhớ. Thật sự cô ta có nhiều bí mật đáng yêu nhưng Shyn quyết định chọn cái xấu hổ nhất vì cái tội dám bóp mặt thần chết.
“Cô nghĩ con cái chui ra từ lỗ đít cho đến tận năm 15 tuổi.”
“…”
“…”
Bầu không khí bỗng chùng xuống. Shyn thấy lạ vì anh chưa hề làm gì. Và rồi bầu không khí bỗng trở nên tươi vui một lần nữa khi Trang cất tiếng nói.
“Ừ, em tin anh là thần chết rồi. Nếu vậy chắc anh biết mọi thứ về em rồi nhỉ. Còn anh thì sao? Anh tên gì? Năm nay mấy tuổi?”
“Ta tên Shyn. Năm nay 1424 tuổi.”
“Ồ. Có cần em phải gọi anh là ông cố nội không.”
“Thôi cảm ơn. Cô muốn gọi ta thế nào cũng được.”
“Vậy cứ anh em cho gần gũi nhé. Bề ngoài trông anh vẫn phong độ vậy. Chúng ta trông cũng có vẻ gần tuổi nhau.”
Cuối cùng cái con dở hơi này cũng tin Shyn là thần chết. Bắt đầu công việc được rồi.
“Ta đến để thông báo với cô. Cô còn 7 ngày để sống. Ta sẽ ban cho cô một điều ước có giá trị trong 7 ngày. Sau đó, chính tay ta sẽ lấy mạng cô.”
“Ừ, cũng đến lúc rồi nhỉ,” cô cười nhẹ, nhìn ống tay cắm chằng chịt dây của mình.
“Hãy nói ta nghe điều ước của cô.”
Trang trả lời ngay lập tức mà không cần suy nghĩ.
“Em ước anh hãy ở lại làm bạn với em trong 7 ngày nữa.”
“Chấp thuận.”
…
…
“Không có gì xảy ra ạ?”
“À thật ra ta cũng có chút bất ngờ vì đây là lần đầu tiên có người muốn làm bạn với ta.”
“Thế ạ, em cảm ơn. Nhưng ngoài ra không có gì ạ?”
“Gì là gì?”
“Thì là… mấy cái hiệu ứng bùm chéo hay ánh sáng chói lóa…”
“Phim ảnh phóng đại đấy. Với lại, ở đây ta đâu cần phép thuật gì.”
Một người bạn chỉ đơn giản là một người bạn thôi. Đâu phải Shyn cần hóa phép nặn ra một người bạn làm gì.
“Ủa mà tại sao lại có vụ thần chết này. Trước giờ em đâu có nghe ai nói đâu.”
“Vì chẳng còn người nào sống sót để kể lại cả.”
“Trong bảy ngày cuối thì họ vẫn còn sống để nói với người khác ấy thôi.”
“Hết bảy ngày đó thì mọi tác động của điều ước, cũng như những thông tin về nó sẽ bị xóa sạch.”
“Ồ, cũng phức tạp nhỉ. Chắc anh mệt lắm ha.”
“Không có gì. Công việc thôi.”
“Mà tại sao anh phải làm vậy.”
“Mỗi người đều được tặng thưởng một chút quà từ Chúa trước khi lìa đời. Coi như phần thưởng vì họ đã hoàn thành chuyện ‘sống’.”
“Anh nói cứ như thể sống là chuyện khổ sở lắm vậy. Em thấy chỉ cần được sinh ra đã là một món quà lớn rồi.”
Shyn khá ngạc nhiên vì câu nói này có thể thoát ra từ miệng cô, nhất là khi Shyn đã biết toàn bộ quá khứ của cô.Với một người bình thường thì chẳng ai còn muốn sống sau những biến cố đó đâu, đừng nói đến chuyện có niềm tin lạc quan vào cuộc sống đến như vậy. Shyn mỉm cười, cứ nghĩ mấy ngàn năm qua mình đã gặp đủ hết mọi loại người rồi chứ. Không ngờ vẫn còn một trường hợp cá biệt. Có lẽ bảy ngày tới sẽ không đến nỗi quá nhàm chán như mọi nhiệm vụ khác.
“A, selfie với em một tấm đi. Coi như kỉ niệm tình bạn.”
Đang chìm trong suy nghĩ thì Shyn bị cô lôi vào. Cô giơ điện thoại lên bấm tách một phát.
“Ủa sao anh không hiện ra gì cả.”
“Chỉ những người còn 7 ngày để sống mới nhìn thấy ta thôi. Làm sao có chuyện máy chụp hình chụp được.”
“Aaa. Nhưng khúc này bị ngược sáng rồi. Chụp với em nữa đi anh.”
“Hả? Tại sao? Ta có hiện lên trên hình đâu. Ta mới nói ban nãy, cô không nghe à?”
“Tuy không hiện nhưng đó cũng là kỉ niệm đầu tiên của tình bạn chúng ta. Người khác không thấy anh cũng được, nhưng em thì sẽ luôn biết anh ở đó.”
Shyn bắt đầu thương hại Trang vì con bé muốn tình bạn đến thảm thương. Aa, cũng đúng, mấy năm nay nó có trò chuyện với ai đâu mà. Tội nghiệp.
Nhưng suy nghĩ tội nghiệp đó chấm dứt sau khoảng nửa tiếng bị chèn ép đủ kiểu để chụp hình. Dẫu đã biết thói hoàn hảo thái quá của con gái khi chụp hình tự sướng, nhưng Shyn vẫn phát bực khi chính mình là đối tượng bị dày vò chỉ để có một tấm hình đẹp. Đã thế anh còn là đứa không hiện trên hình nữa!
“Vậy là trong 7 ngày nữa, anh sẽ luôn ở bên em để bầu bạn đúng không?”
Trang hỏi như thể Shyn có thể biến mất bất cứ lúc nào.
“Ừ.”
“Cảm ơn anh.”
“Rồi sau đó tôi sẽ giết cô đấy. Cảm ơn cái gì.”
“Vì sẽ là bạn với em.”
“Cô sẽ phải chết đấy. Không gặp tôi ngay từ đầu có phải tốt hơn không. Nhất là khi cô vẫn còn lưu luyến với cuộc sống như vậy. Không sợ chết à?”
“Có chứ, em sợ lắm. Nhưng niềm vui khi có bạn nó át mất cái sợ rồi. Hơn nữa, trong 7 ngày tới, em sẽ được thoải mái bung lụa với bạn mà. Khi đó chết cũng không hối hận.”
Rồi Trang cười toe toét. Shyn cảm nhận chữ “bung lụa” ở đây có điều gì đó không ổn.
…
…
…
Hôm sau.
“Anh dẫn em ra công viên giải trí chơi đi!”
“Được thôi. Nhưng người ngoài không thấy được tôi đâu đó.”
“Thì sao?”
“Thì trong mắt họ, cô sẽ chỉ như nói chuyện với không khí thôi. Muốn bị đối xử như một đứa điên à?”
“Em đang ở khoa tâm thần mà. Cũng quen với ánh nhìn kiểu đó rồi.”
Trang nhớ lại, lần đầu nhìn vào mắt của Shyn, Shyn cũng nhìn cô kiểu đó.
“Bệnh mà sung thế.”
“Ồ quên. em đang ở bệnh viện mà. Chắc sức mạnh của thần chết vĩ đại không đủ để thực hiện ước muốn nhỏ nhoi của em đâu nhỉ…”
Cô ngoảnh mặt đi, lấy tay che mặt như một diễn viên kịch. Shyn trông cảnh đó mà nhăn mặt nóng máu.
“Nhắm mắt lại!”
“Anh định thay quần áo đi chơi ngay tại đây luôn à? Hư mắt con gái nhà lành thì sao~”
“Im lặng. Mở mắt ra!”
Trang ngoan ngoãn nghe lời Shyn, và thốt lên.
“Waaaa.”
Trang ngước nhìn xung quanh. Âm thanh nhộn nhịp, mùi đồ ăn, mùi người đang tấn công mọi giác quan của cô. Xa xa đằng kia là tàu lượn siêu tốc, vòng quay ngựa, tất cả những trò giải trí trong công viên giải trí. Cô xoay một vòng, như vẫn chưa thể tin được mình đang đứng ở đây.
“Thế nào? Còn dám coi thường sức mạnh của thần linh ta đây không?”
“Thần chết cũng là thần linh à?”
“Chứ còn gì! Không biết có một số nơi thờ tử thần à?”
“Chắc mấy người đó thích chết lắm nhỉ.”
“Ngược lại thì có. Họ cầu nguyện để chúng ta không bao giờ rớ đến họ. Nhưng đời mà, cuối đời ai cũng phải chết thôi.”
“Ồ, anh nói họ thờ làm em tưởng họ sẽ mở tiệc ăn mừng, bắn pháo bông khi có thần chết tới viếng thăm người nào chứ.”
“Người mừng khi thần chết đến chỉ có thể loại tưng tửng thôi.”
‘Như cô đấy’, Shyn kiềm chế để câu đó không tuột ra khỏi miệng.
“Vậy là em tưng tửng à?”
“Cũng biết mình biết ta quá ha. Chắc nãy giờ cũng để ý bao nhiêu người nhìn cô rồi nhỉ.”
“Chắc tại em đẹp.”
“…”
“Em đẹp đến mức anh không nói nên lời luôn kìa.”
“Ta im lặng vì sự tưng tửng vô giới hạn của cô.”
“He he. Em biết mà. Với người ngoài thì anh chỉ như không khí thôi. Còn với em, anh là một người bạn đang thực sự ở đây. Đang cầm tay em và nói chuyện với em bây giờ.”
“Nói hoa mĩ gớm nhỉ. Lôi từ otoge nào ra thế?”
“Araa. Anh cũng chơi nữa à?”
“Ta chỉ biết thôi. Ta từng gặp một người viết kịch bản otoge.”
“Rồi người đó ra sao. Kể em nghe đi.”
“Chết chứ sao. Gặp ta là chỉ có chết thôi.”
“Trước đọan chết cơ. Mà anh nhớ tên không?”
“Ta cũng quên rồi. Nhưng chắc cô không biết đâu vì bà ta chỉ là một tác giả vô danh thôi. Đến chết vẫn ước mong mình sẽ viết được một tác phẩm để đời.”
“Thế điều ước của bà ấy là gì?”
“Đương nhiên là viết được một tác phẩm để đời rồi. Dù sau 7 ngày, mọi tác động của điều ước đều biến mất, chẳng ai nhớ đến chuyện từng có một tác phẩm như vậy cả. Ước vớ va vớ vẩn.”
“Nhưng đến cuối cùng, bà ấy vẫn cười mãn nguyện ra đi đúng không?”
“Ừ. Sao cô biết.”
“Ít ra bà ấy cũng được trải nghiệm hạnh phúc, tuy chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Thế anh có vui không?”
“Mắc mớ gì ta phải vui.”
“Mọi người có thể ra đi mãn nguyện chính là nhờ sức mạnh của anh đó.”
“Ta chỉ làm theo đúng công việc được giao thôi.”
“Nhưng công việc của anh khiến mọi người ra đi thanh thản. Như em hiện tại nè, em đang rất vui vì có anh làm bạn.”
“Có vẻ đôi khi ta phải nhắc cô nhớ là cô còn 6 ngày để sống nhỉ.”
“6 ngày để bung lụa hết mình chứ.”
Nói rồi cô lôi Shyn xềnh xệch đến một khu trò chơi. Shyn ngước lên nhìn tấm bảng. Trên đó viết: tàu lượn siêu tốc.
Trước khi Shyn kịp từ chối thì anh đã thấy mình ngồi trên băng ghế. Kế bên là Trang, đang được nhân viên thắt dây an toàn. Cũng may hôm nay vắng vẻ nên cô có thể vòi vĩnh một ghế trống kế bên mình.
“Eeeeee. Có chắc không đó?”
“Em không có bệnh tim đâu. Anh đừng lo.”
“Ta chỉ đưa cô đến đây chứ không có làm cô khỏe hơn đâu. Thể trạng của cô vẫn như lúc nằm bệnh viện đó.”
“Thế à? Em thấy ra đây mình còn khỏe khoắn hơn ấy chứ.”
Nói rồi, cô vỗ vỗ vai Shyn.
“Mạng sống của em sẽ về tay anh thôi. Không về tay cái tàu lượn siêu tốc này đâu mà lo.”
Trông cô trề môi, giơ ngón tay cái, Shyn muốn đấm cái mặt đó một phát. Ta đây hơn cô cả ngàn tuổi mà cư xử cứ như đồng trang lứa vậy. Láo toét hết sức.
Chiếc tàu từ từ lên dốc. Ở đoạn cao nhất, nó ngừng một hồi.
Và lao hết tốc lực xuống phía dưới. Tiếng hét của hành khách và tiếng gió vun vút hòa quyện vào nhau, chỉ cần nghe âm thanh cũng đủ biết tốc độ kinh hoàng của con tàu này. Cảm giác chẳng khác gì lúc nhảy lầu vậy, Shyn nghĩ.
Xuống tàu, Trang phóng ngay vào WC ói lấy ói để. Shyn nhếch mép, ta đã bảo rồi mà.
Khi cô quay lại, khuôn mặt xanh xao và xương đòn hốc hác hiện ra rõ hơn bao giờ hết. Cô mở miệng.
“Đi vòng quay ngựa gỗ thôi!!!!”
Shyn chẳng biết cái nguồn năng lượng tràn trề của Trang bắt nguồn từ đâu nữa.
“Rồi ói tiếp đợt nữa cho coi.”
“Lúc đó em sẽ ói vào mặt anh cho anh đỡ tủi thân.”
“Mắc mớ gì ta phải tủi thân. Đúng ra là ta đang rất tội nghiệp vì phải đi cùng cái đứa ấm đầu như cô đó!!”
“Thôi để đền bù chàng trai tội nghiệp. Trước mắt mình đi ăn kem đi. Em mới nhớ ra mình muốn ăn kem. Aydaaa, mà không có tiền, người nông dân phải làm sao…”
“Để ta mua cho. Thiệt tình.”
Họ đến quầy kem. Người bán xin lỗi vì hết kem.
“Vậy cho cháu hai cây kẹo bông gòn.”
“Một mình cô bé ăn hết hai cây à.”
“Không ạ. Cháu ăn chung với bạn.”
Nói rồi cô chỉ sang phía bên phải mình. Người bán nhìn theo hướng tay của cô bé và thấy cây dù, và rồi ông cười khổ.
“Ừ, rồi đây.”
Ông nhớ mình từng đọc báo. Họ bảo có một số người cô đơn đến mức tự tưởng tượng ra người bạn của riêng mình. Chắc cô bé này cũng vậy. Tội nghiệp, còn trẻ vậy mà bị khùng.
Đương nhiên, ông không hề biết Trang đang chỉ tay về Shyn, đang đứng kế bên cô. Trang cũng chẳng có vẻ gì là bận tâm về ánh mắt thương hại của người bán.
Mua xong, họ ngồi xuống một băng ghế trong góc khuất. Bởi người ta sẽ hoảng sợ khi nhìn thấy một câu kẹo bông gòn lơ lửng mất.
“Cái thứ gì trông như bông gòn thế này.”
“Vậy nên người ta mới gọi là kẹo bông gòn. Anh ăn thử một miếng đi. Ngon lắm!”
“Uwaa. Gì mà ngọt quá vậy. Ngon chỗ nào chứ.”
“He he. Người ta thường nói ngọt là vị của tội lỗi đó.”
“Ồ, ta nhớ trong Kinh thánh nói ngọt ngào và cay đắng là vị của tình yêu mà.”
Rồi Shyn ngẫm nghĩ, tình yêu là điều cấm kị với thần chết. Nên cũng không hẳn con bé này nói sai. Tuy cay đắng nhưng chính vị ngọt khiến người ta chìm sâu hơn vào tình yêu, vào tội lỗi. Shyn coi khinh những kẻ vướng phải chuyện như vậy, chúng là những thần chết ngu ngốc vướng vào lưới tình của con người, để rồi gây ra biết bao rắc rối cho Hội đồng. Trái ngược hoàn toàn với một thần chết đặt công việc là trên hết như Shyn.
“Vậy à. Chị em lại nói vậy trong lúc em phải ăn kiêng đó. Khi ăn kiêng thì không được ăn đồ ngọt. Thế chẳng phải đồ ngọt là tội lỗi sao? Chưa kể càng ăn ngọt càng muốn nhiều hơn. Haaa… nhớ lại thời đó khổ mà cũng vui thật. Còn giờ thì em không cần phải ăn kiêng nữa. Muahahahaha.”
Trang cười hô hố, cái thân thể gầy còm rung lắc dữ dội. Ừ, đúng là giờ cô không cần phải ăn kiêng nữa.
Rồi cô ngừng cười, và nhìn xuống cái kẹo bông gòn.
“Tiếc là không mua được kem. Em còn nhớ lần đầu đến công viên giải trí, chị đã mua một cây kem cho em. Nhưng mà chỉ còn một cái nên hai chị em đã ăn chung. Khi đó, chị còn cười với em và nói rằng em là người số một trong mắt chị ấy, chị ấy chỉ có thể ăn chung kem với em thôi.”
“Cô nói lúc đó đang ăn kiêng mà? Thế mà còn ăn kem à?”
“Đúng thế, vậy nên em đã nhường kem cho chị ấy, và nói chỉ nhìn chị ăn thôi là em đã vui rồi. Thế rồi chị mới bảo hai đứa mình ăn chung.”
“Kì nhỉ. Chị cô là người đã bảo không được ăn đồ ngọt khi ăn kiêng mà.”
“Anh phản ứng giống em hồi đó nhỉ. Em cũng bảo ‘chị ơi, em đang ăn kiêng mà, em nhớ chị nói không được ăn ngọt mà’. Nhưng rồi chị mỉm cười, và nói lén ăn một chút cũng không sao, chính vị ngọt này sẽ pha cùng cảm giác tội lỗi và khiến kem ngon hơn đấy. Đây sẽ là bí mật giữa hai ta.”
“Cuối cùng cô cũng ăn đúng không?”
“Chị đã bảo thế, rồi chị còn nói yêu em nhất trên đời, và chỉ có thể làm điều này với em. Sao em có thể từ chối được. Và đúng là, cây kem hôm đó là cây kem ngon nhất mà em từng ăn. À, mà hôm nay cái kẹo bông gòn này cũng ngon lắm, cảm ơn Shyn vì đã đưa em ra đây.” Trang mỉm cười.
Bỗng nhiên,
“Á!”
Shyn quay người lại khi nghe tiếng ré khe khẽ. Nhưng đó không phải từ Trang. Mà là từ phía sau họ. Cả hai cùng nhìn vào bóng cây tối um rập rạm đằng sau. Họ mở tròn mắt.
Khi thấy một đôi nam nữ đang cuống quýt lấy quần áo che thân.
À, quên mất. Chỗ vắng người còn là chỗ để các cặp tình nhân nghỉ chân, và tham gia một hoạt động “giải trí” khác. Nhất là ở một thiên đường hẹn hò như công viên giải trí.
“Xin lỗiiiii.” Trang thốt lên.
Cô lôi Shyn ra khỏi cái khu vực đó. Mặt đỏ bừng.
Shyn thấy con bé này bình thường nói năng ngổ ngáo, nhưng khi động đến những chuyện xxx thì lại ngượng nghịu như con nít mới lớn. Shyn đắc ý khi phát hiện một điểm yếu. Shyn sẽ ghi nhớ điều này để nhân dịp nào đó chọc Trang lại.
Họ ngồi xuống một băng ghế. Trang thở dốc, chạy đối với người bệnh đúng là việc quá sức. Khi cô đã bình tĩnh lại, cô quay sang hỏi Shyn.
“Anh muốn đi đâu nữa không?”
“Không hẳn. Ta chẳng thấy trò gì thú vị ở đây cả.”
“Vậy thì đi chỗ khác cũng được. Anh muốn đi đâu?”
“Cô muốn ta làm bạn mà. Sao không lôi ta xềnh xệch như hồi nãy đi.”
“Như vậy thì một chiều quá. Bạn bè phải có qua có lại chứ. Anh đã đồng ý làm theo yêu cầu của em rồi. Giờ đến lượt anh yêu cầu lại em.”
“Thật sự là ta chẳng có ý định đi đâu cả. Cô thích đi đâu thì cứ nói đi.”
“Thật không? Nãy thấy anh bất mãn thế mà.”
“Bị lôi như bao cát thế thì ai chẳng bất mãn. Mà nữa, cô không thấy mệt à?”
“Không. Nãy em nói rồi mà, ra ngoài này em còn thấy khỏe hơn đó. Đi chơi tiếp đi.”
“Cho cô chọn đấy.”
“Anh nói rồi đấy nhé.”
Lại một lần nữa Shyn bị lôi xềch xệch. Lần này là nhà ma.
Họ bước vào, không khí u tối đáng sợ đúng như lời quảng cáo. Cô bước từng bước dè chừng. Không gian im lặng đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.
“Ủa anh không thở à?”
“Thần chết không cần thở, ăn hay ngủ.”
Shyn trả lời như robot. Bởi anh không tiêu hóa nổi chuyện một thần chết bước vào nhà ma. Một sinh vật huyền bí bước vào một nơi toàn con người giả dạng làm sinh vật huyền bí.
“Cô biết tất cả mọi thứ đều là giả đúng không? Thế sao vẫn còn sợ?”
“Biết với cảm nhận là hai thứ khác nhau mà. Sợ thì vẫn là sợ thôi. Uwaaaaaaaaaa”
Một con búp bê nhảy xổ từ trần nhà xuống. Cô hốt hoảng hét om sòm, tay ôm cứng lấy Shyn.
“Iyaa iya iya sợ quá sợ quá. Bộ anh không sợ hả? Sao mặt tỉnh bơ vậy????”
“Bộ cô không sợ khi mình đang ôm chặt lấy thần chết sao?”
Cô nhìn lại mình. Hai vòng tay đang ôm cứng lấy Shyn. Khuôn mặt gần nhau đến nỗi cô cảm thấy hơi thở ấm của mình, và làn da lạnh ngắt của Shyn. Lạnh như mặt đất hai người đang đè lên vậy.
“Xin lỗi anh. Ngã có đau không?”
“Không. Chỉ hơi bất ngờ tí.”
Không ngờ cái con cò hương đó có thể xô ngã mình. Shyn thầm nghĩ.
Suốt chặng đường đó. Cô cứ ôm chặt lấy Shyn như vậy, lâu lâu hỏi sao anh lạnh thế, sao anh gầy thế, sao tim anh không đập. Túm lại là toàn bộ những câu hỏi liên quan đến thể trạng của thần chết. Shyn đến phát ngán vì Trang không chịu dùng đầu mà suy nghĩ, rằng Shyn là thần chết, và rằng những đặc điểm đó là thứ phân biệt thần chết với con người.
“Giống như xác chết biết đi nhỉ.”
“Với biết đem cái chết cho người khác nữa.”
“Haha. Với biết mang cho con người niềm vui cuối cùng của cuộc đời.”
Nhiều lúc Shyn chẳng biết Trang có xem mình là thần chết không nữa. Trang chẳng có vẻ gì là sợ hãi, xa lánh hay xua đuổi Shyn cả. Chỉ đơn giản xem Shyn là bạn. Không phải Shyn bực vì điều này, chỉ là… anh bất ngờ và thấy thú vị. Shyn chưa từng được đối xử như thế này, nên Shyn muốn biết tại sao cô lại hành xử như vậy. Shyn tò mò muốn biết thêm về cô.
Điều này thật là mâu thuẫn vì anh đã biết tất cả về quá khứ lẫn hiện tại của Trang rồi. Có khi chính cái tính cách dở hơi đó mà Shyn chẳng biết cô sẽ nói gì hay làm gì tiếp theo. Chính sự bất ngờ đó là chuyện mới mẻ với công việc thần chết luôn lặp đi lặp lại này.
Bước ra khỏi căn nhà ma đó. Cô vươn vai một cái.
Rồi ngã khuỵu xuống.
…
…
…
Trang mở mắt trong phòng bệnh. Liếc nhìn căn phòng trắng xóa, cô lơ mơ nhớ lại giấc mơ mình vừa gặp thần chết và được đi chơi với anh ta, một người bạn mà lâu rồi cô mới có. Bỗng cô thấy tiếc nuối vì giấc mơ đó không kéo dài hơn.
“Tỉnh rồi à?”
Trang giật mình quay lại, kế bên cô không biết từ lúc nào đã có một thanh niên trùm mũ đen. Cô ôm chầm lấy người ta, trước sự ngỡ ngàng của đối phương.
“May quá… anh vẫn ở đây. Nãy giờ em cứ tưởng là mơ. Được đi chơi với anh đúng là sự thật rồi.”
“Được rồi đó. Xê ra. Người ta mới xuất hiện mà đã ôm dính lấy là bất lịch sự lắm biết không. Là quấy rối tình dục đó.”
Shyn lắc lắc người, đẩy đẩy cô ra nhưng cô cứ bám lấy. dai như đỉa vậy.
“Ứ ừ, khi em buông tay ra anh đi mất thì sao.”
“Quên rồi à. Ta sẽ ở bên cô đến khi chết cơ mà. Để xem. 5 ngày nữa.”
Cô hồi tưởng lại chuyện hôm qua.
“Hôm qua em ngã ở đó rồi sao nữa.”
“Tôi vác cô về đây. Lười gắn mấy cái dây đó quá nên cứ để đó vậy.” Shyn liếc nhìn đống dây chằng chịt quanh giường bệnh của cô một cách khó chịu.
“Em cũng chẳng biết gắn sao luôn. Mấy thứ đó vướng víu lắm. Đằng nào em cũng sắp chết rồi còn gì.”
Rồi cô chắp hai tay vào nhau, lên giọng vui vẻ.
“Hôm nay mình đi trung tâm mua sắmmmm.”
Vụt. Cô và Shyn đang ở trung tâm mua sắm. Cô đứng ở giữa không gian ồn ào đó, ngẫm nghĩ mình sẽ đi đâu đầu tiên.
“Tiệm bán đồ lót!!!”
“Ok. Hả???”
Shyn quay sang nhìn con cò kế bên mình. Người gì đâu cong đâu chẳng thấy, mà chỉ thấy thẳng đuột từ trên xuống dưới. Ngực thì chắc chỉ to cỡ quả quýt, à không, nó teo tóp cỡ quả tắc là cùng.
“Cô thì có cái quái gì để mặc đồ lót chứ.”
“Xúc phạm à nha. Có biết công nghệ độn bây giờ tiên tiến lắm không.”
“Tiên tiến cỡ mấy cũng không biến tắc thành bưởi được đâu,” Shyn vừa bụm miệng cười vừa bước đi.
Cô gạt chân Shyn một phát té dập mặt. Đáng đời. Ai bảo dám đè bẹp tâm hồn thiếu nữ của cô.
Cô bước vào cửa tiệm. Âm nhạc du dương rất là gợi tình. Một cô nhân viên bước ra, liếc nhìn cô một cái rồi lúi húi dẫn vào một góc. Cô cảm thấy từ xa, Shyn vẫn đang bụm miệng cười.
“Waaa.”
Cô nhân viên kia đã dẫn cô vào một quầy áo ngực siêu độn. Công nghệ độn bây giờ tiên tiến thật. Đồng bằng hôm nào bây giờ đã là thung lũng phì nhiêu. Cô ngắm nhìn mình trong gương, không ngần ngại mà mua luôn.
“Chị muốn lấy màu nào?” cô nhân viên lên tiếng hỏi.
“Màu hồng ạ.”
Trang không ngần ngại mà trả lời ngay lập tức. Cô nhân viên có thoáng chút bối rối nhưng Trang không bận tâm. Cô muốn màu hồng bởi chị cô đã từng mặc bộ áo lót màu hồng khi đi mua sắm với cô.
…
…
…
Ngày đó, bỗng dưng chị rủ cô đi mua đồ lót vì chẳng nhờ được ai khác cả. Cô vui vẻ nhận lời và đến khu mua sắm này. Cô nhìn chị thử hết bộ này đến bộ khác.
“Này, em thấy bộ nào hợp với chị?”
“Hả? Em thấy chị mặc bộ nào cũng đẹp hết. Dáng chị đẹp mà.”
“Nhưng mà phải đẹp nhất cơ. Chọn cho chị cái đẹp nhất đi~”
Trang bối rối, thật sự thì cô thấy chị cô mặc gì cũng đẹp. Thấy cô im lặng, chị lại thúc thêm chút nữa.
“Xin em đấy, chị chỉ có thể trông cậy vào em thôi.”
Trang còn dao động hơn ban nãy, cô có hơi tự hào vì mình là người duy nhất mà chị có thể nhờ vả. Vậy thì cô cũng nên gánh vác trọng trách này mà giúp chị nhỉ?
“Em thấy cái màu hồng hợp đấy chị.”
“Ok, vậy màu hồng nhé. À, em có muốn mua gì cho mình không?”
“Hả? Được ạ?” Trang liếc xuống vòng một lép kẹp của mình.
“Chứ sao. Chị bao. Hay hai đứa mình cùng mua chung bộ này cho có đôi nhé.”
Khỏi phải nói Trang vui sướng cỡ nào khi được chị tặng đồ lót. Đã vậy, Trang còn được mặc một bộ giống y như của chị. Đó là bộ Trang đã chọn cho chị, và chị đã chọn cho Trang. Nghĩ điều này thật kì lạ nhưng Trang thấy như có một mối liên kết đặc biệt với chị thông qua bộ đồ lót màu hồng này.
…
…
…
Sau khi nhớ lại kí ức tươi đẹp, cô bước ra, mặt đắc ý nhìn Shyn đang ngồi trên băng ghế.
“Sao rồi?”
“Xong.”
“…”
“Trông chờ cái gì vậy?”
“Thường khúc này cô phải mặc ra khoe trước mặt tôi chứ.”
“Anh là bạn chứ có phải bạn trai em đâu.”
“Ồ…”
Shyn tự hỏi tại sao mình lại kì vọng chuyện như vậy. Thật là khó hiểu.
“Giờ đến lượt anh.”
“Cái gì? Cô tính cho ta mặc áo lót à?”
Trang búng tay một phát.
“Hay đó! Anh nói em mới nhận ra.”
“Chứ không phải ý cô là vậy à?”
“Không, em chỉ định lôi anh sang hàng quần áo rồi ép anh mặc đồ như búp bê thôi. Không có gì cả.”
Cưỡng ép người ta rành rành như vậy mà bảo ‘không có gì cả’.
“Nhưng mà anh nói em mới thấy hay nha. Để em chọn cho anh vài bộ đồ lót.”
“Thôi sang tiệm đồ bình thường đi.”
“Không. Ở lại đây.”
Shyn nhớ lại chuyện cô đỏ bừng mặt khi thấy cặp đôi kia trong lùm cây.
“Cô không sợ nhìn thấy cơ thể ta à?”
“Có gì đâu mà phải sợ?”
“Hôm qua cô đỏ mặt thế kia cơ mà. Lúc nhìn thấy cặp nam nữ làm tình ấy?”
“Thì sao?”
“Không phải vì cô sợ nhìn thấy những thứ 18+ à?”
“Em đủ tuổi rồi nha. Hay ý anh đang định khen em ngây thơ trong sáng? Rồiiii. Bộ này.”
Trang cầm trên tay một bộ đồ lót. Miệng nở nụ cười tiểu quỷ.
…
Shyn bỗng thấy biết ơn chuyện thần chết không hiện hình trên điện thoại. Chứ nếu bức hình Shyn mặc áo lót màu hồng lộ lông bụng thế này mà lọt ra ngoài thì những tên đồng nghiệp sẽ không bao giờ nhìn Shyn bằng ánh mắt như cũ nữa.
“Ta có hiện hình đâu. Cô chụp làm gì?”
“Kỉ niệm.”
“Dở hơi quá rồi đó. Nhìn chưa đủ hả.”
“Đã nhìn đủ. Và bước tiếp theo là lưu giữ kỉ niệm.”
Cuối cùng Shyn cũng thoát khỏi địa ngục màu hồng đó. Và giờ di chuyển đến khu ăn uống do Trang bảo đói.
Họ bước vào một tiệm bánh ngọt. Chẳng mấy chốc, khay đựng bánh đã đầy và Shyn hoảng hồn. Không phải vì hóa đơn quá khủng mà là…
“Nhắm ăn nổi không đó.”
“Ăn chung với anh nữa mà.”
“Thần chết không cần ăn. Mà cô thích đồ ngọt quá nhỉ.”
“Chứ sao. Đầu tiên, ngọt là vị của tội lỗi. Khi ăn đồ ngọt, ta biết là sẽ mập, ta đang làm điều không nên, và thấy tội lỗi. Nhưng mà ta vẫn cứ tiếp tục ăn thôi, không thể cưỡng lại cám dỗ đó. Giống như trong otoge đó~ Mấy thứ tình yêu cấm đoán luôn cuốn hút mọi người mà. Vì cảm giác tội lỗi đó, biết mình phải dừng nhưng không dừng được.”
“Ngọt thì chỉ đơn giản là ngọt thôi. Liên quan gì đến tình yêu ở đây?”
“Đúng là nó không liên quan thật. Nhưng nó giống nhau. Anh chưa từng thấy bao giờ à?”
Shyn hồi tưởng lại, đúng thật là Shyn đã từng chứng kiến nhiều gã thần chết ngu ngốc sa lưới tình dù biết rõ thần chết không được phép yêu. Có thể cảm giác của bọn chúng cũng như thế này: biết phải dừng nhưng không thể dừng được, vì vị ngọt này.
“Đúng là giống thật,” Shyn lơ mơ nói.
“Ngoài ra còn một lí do khiến em thích đồ ngọt nữa. Mà anh từng nói biết hết chuyện của em nên chắc cũng biết nguyên nhân rồi nhỉ. Hồi đó chị em rất hay làm bánh ngọt. Mà ngon lắm kìa. Đến cả bố mẹ cũng khen. Ước gì em cũng có thể làm được như chị.”
Shyn nhìn cô nói với ánh mắt long lanh. Anh chống cằm suy nghĩ.
Sao cô vẫn có thể thích người chị đó được nhỉ? Nhất là sau những gì chị ta đã làm với cô. Thật là kì lạ.
Không. Không chỉ cảm xúc cô dành cho người chị kì lạ. Tất cả những gì về Trang đều kì lạ. Tại sao cô có thể cư xử như vậy, vẫn giữ quan niệm lạc quan về cuộc đời sau những chuyện cô đã trải qua.
Người bình thường thì phải suy sụp, ngồi một chỗ, hóng cái chết thật nhanh chứ? Tại sao cô vẫn vững niềm tin vào cuộc sống tươi đẹp đến vậy.
Shyn muốn mở miệng hỏi cô, đúng lúc đó
“A! Chị em hồi đó cũng làm bánh cup cake như vậy nè. Hồi đó em thích màu xanh đọt chuối quá trời luôn nên vòi chị làm một cái tương tự. Chị nói không được nên em khóc, rồi bảo đổ sơn dạ quang lên là được mà…”
Shyn cười thầm. Chắc anh đã đoán được lí do Trang cư xử vui vẻ thái quá rồi. Đơn giản là nó bị điên. Thế thôi. Nhiều người trước nỗi đau quá lớn đã hóa điên để quên hết mọi chuyện. Hẳn là vậy.
“Sao anh không ăn gì vậy? Không là em ăn hết đó.”
“Nhắm ăn nổi hả?”
“Đừng có thách nha. Phụ nữ là những nàng mèo có dạ dày vô đáy đó.”
“Cô mà ăn được hết thì cả ngày mai ta mặc cái bộ đồ lót kia cho coi. Ahahaha.”
Trang nheo mắt.
“Khinh thường em à? Chơi luôn. Còn ngược lại thì sao.”
Shyn định nói chấp cô đó nhưng chẳng hiểu sao miệng lại phát âm câu này.
“Nếu cô thua thì cả ngày mai phải mặc bộ đồ lót cô vừa mua ban nãy. Dám không?”
“Ok!!”
Trang sôi máu. Thách ai thì thách chứ đừng thách con này.
…
…
…
“Oiii, thiệt á hả?”
Shyn nhìn chiếc bánh cuối cùng trên khay. Rồi anh liếc nhìn cái túi có chứa bộ đồ lót hồng lòe kia, lo lắng cho số phận cái cơ thể của mình ngày mai.
Trang thở phì phò. Ăn cả khay bánh như vậy không phải chuyện đơn giản với một đứa nằm bệnh viện cả gần 10 năm nay. Bụng cô gào rú muốn ói. Nhưng tay cô vẫn cầm chiếc bánh, từ từ bỏ vào miệng.
Từng miếng. Từng miếng trôi xuống bụng cô. Và khoảng nửa tiếng sau, chiếc bánh đã bị ăn hết.
Thời gian tuy có lâu hơn dự tính. Nhưng túm lại là cô đã thắng. Cả ngày mai Shyn sẽ mặc bồ đồ lót màu hồng.
Trang đập tay xuống bàn like a boss, liếc nhìn Shyn.
“Chuẩn bị tinh thần cho ngày mai chưa?”
Shyn đổ mồ hôi hột, nuốt nước bọt.
“Ta sẽ giết cô bằng cách kinh khủng nhất.”
“Chấp nhận thua cuộc đi. MuahahahaUọeeee”
Và rồi bao thức ăn ban nãy quay về vị trí cũ, về đúng cái khay đặt trên bàn. Chỉ khác một chỗ nó không còn ở hình dạng cũ nữa mà đã hóa thành một bãi dịch nhầy mà người ta hay gọi là bãi nôn.
Shyn thở dài, xách tay cô lên.
“Về thôi.”
Khi cô trở lại phòng bệnh, mọi dấu hiệu của bãi nôn đã hết. Cô lại quay lại đồng phục bệnh nhân sạch sẽ. Nhưng cái cảm giác khó chịu sau khi nôn thì vẫn còn vương vấn.
Cô thấy mình mệt mỏi rã rời và quyết định đi ngủ. Trước khi nhắm mắt, cô thì thầm với cái bóng đen kế bên mình.
“Nhớ… giữ lời hứa… ngày mai… màu hồng…”
“Mệt rồi thì ngủ đi. Đừng mong được chết an lành.”
…
…
…
Sáng hôm sau, cô mở mắt dậy, không thấy cái bóng đen đâu nữa.
Mà là bóng một người đàn ông hơi gầy, với đồ lót tua rua màu hồng.
“Áháháhá há há vậy mà hôm qua ai bảo em là tắc hả? Anh cũng toàn xương bọc da chứ có hơn ai đâu.”
“Im đi, nhưng người ta còn biết thân biết phận trùm đồ kín. Chứ không có lố lăng như ai đó chọn mua đồ lót màu hồng!”
“Chắc hôm nay ở nhà ha. Anh mà ra đường thế này thì xấu hổ chết.”
“Cô mà cũng biết đến từ xấu hổ à.”
“Ít ra là biết rõ hơn cái tên ngàn tuổi rồi mà còn mặc đồ lót con gái.”
“…”
Shyn nhớ ra trong luật, hành vi hành hung đối tượng đâu có bị cấm đâu nhỉ. Nếu giờ Shyn chạy ra đấm con bé một phát…
Nhưng Shyn không nỡ làm chuyện đó. Không phải vì Trang là cô gái chân yếu tay mềm. Mà là vì cô đã nằm lăn ra trên giường, trên chăn là một lốc máu mà cô vừa ho ra.
Shyn chẳng biết từ lúc nào đã lao đến bên giường bệnh kế cô.
“Có sao không?”
“Không. Em chỉ ho ra máu thôi.”
“Vậy là có sao đó. Chắc hôm nay nghỉ ở nhà như cô nói thôi nhỉ. Ra ngoài đường mà ho ra máu thì khủng bố tâm lí mọi người mất. Nghỉ đi cho khỏe người.”
Shyn đang nói những lời lo lắng cho cô. Nhưng nhìn bộ dạng hồng lòe đó, cô không nhịn cười được.
“Ahaha… Hôm nay em muốn ở nhà chơi otoge… Ahaha…”
“Được thôi. Với lại, cô còn cười nữa là ta tát méo mặt.”
“Xin lỗi, em không cười nữa đâu. Ahaha…”
“Mới cười xong còn gì. Thần chết đánh người không có vào tù đâu nhé. Cô chuẩn bị tâm lí đi.”
“Đâu, em đâu có cười đâu. Ahaha. Anh không biết ahaha trong tiếng thổ dân có nghĩa là anh zai đẹp zai à. Ahaha.”
“Ta chẳng biết có cái thứ ngôn ngữ nào như thế cả-”
“Waaaaa.”
Cô cất tiếng ré (khá to) khi nhìn thấy cái PSVita mới coóng vừa xuất hiện trên tay mình.
“Trong đây có game gì vậy?”
“Cô muốn gì có đó.”
“Uhuhuhuu. Cảm ơn anh nhiều. Thần hồng, à quên thần chết ạ.”
“Nghĩ lại. Có lẽ ta chỉ cần đưa cô một cái PSP là đủ rồi nhỉ.”
“Không không không cho em xin lỗi ngài thần chết Shyn đẹp trai phong độ hào hoa phong nhã. Kẻ bề tôi này xin ngàn lần cầu mong sự thứ tha độ lượng chúng sinh-”
“Im! Đừng có đọc kinh với ta!”
Cô im lặng, bắt đầu mở game. Giữa một rừng lựa chọn, cô càng thấy khổ sở. Vì theo cô, game nào cũng hay, game nào cũng đáng chơi hết.
Và thế là cô chọn Diabolik Lovers.
“Anh biết không. Hồi đó, chị em thường hay ngồi kế bên em như vậy để dịch cho em nghe đó. Không biết tiếng Nhật nó khổ vậy đó. Giờ thì đỡ rồi. Chính chị đã truyền cho em tình yêu otoge. Và nhiều thứ khác nữa. Mà Shyn có anh chị em gì không?”
“Từng có.”
“Họ mất rồi à? Em tưởng thần chết bất tử.”
“Lúc ta còn sống.”
“Nghĩa là tất cả thần chết đều từng là người?”
“Ừ.”
“Vậy sau này sau khi em chết có thể gặp anh nữa đúng không? Em là em muốn gặp lại anh lắm đó, đi chơi với anh vui vậy mà.”
“Miễn. Ta thì không nghĩ vậy. Với lại, chỉ những ai tự tử mới thành thần chết thôi. Coi như một hình phạt phải sống vĩnh viễn vì đã từ bỏ cuộc sống.”
“Là không bao giờ hết luôn à?”
“Ừ.”
“Nếu vậy thì số thần chết phải đông lắm chứ.”
“Đương nhiên là đông rồi. Vậy mới đủ đáp ứng số lượng đám người sắp chết chứ. Để phân chia công việc thì có một hội đồng đàng hoàng.”
“Chắc không có lương đâu nhỉ.”
“Ừ. Nhưng có luật.”
“Kì vậy. Chẳng trả công đồng nào mà ép này ép nọ là sao.”
“Đây là hình phạt dành cho những kẻ tự tử mà. Mà luật cũng khá đơn giản, chỉ có 3 thôi: tuân theo hội đồng, không can thiệp cuộc sống con người và không được yêu con người.”
“Ồ… cái cuối cùng nghe như chuyện tình cấm đoán trong otoge nhỉ.”
“Chơi game nhiều quá lú rồi hả’
“Không sao. Em lú sẵn rồi mà.”
Shyn chỉ biết sơ sơ về otoge sau lần gặp gỡ với người viết kịch bản đó. Thú thật là anh không hiểu vì sao những câu chuyện mùi mẫn, với cái cốt truyện lặp đi lặp lại này lại khiến nhiều người cuồng loạn đến vậy.
“Cái này có gì hay mà mấy cô thích thế?”
“Mỗi người có lí do khác nhau thôi. Ban đầu em chơi là vì có seiyuu.”
“Seiyuu?”
“Là những diễn viên lồng tiếng đó. Nói cho hoa mĩ thì họ là những người thổi hồn vào nhân vật. Cứ giọng hay là em thích tôi. Nhân tiện, giọng của Shyn cũng hay lắm đó.”
“Cô thích người khác chỉ qua giọng nói thôi à. Phiến diện thật.”
“Ừ. Mà cơ bản là em thích hết mọi người. Con tim bao la mà.”
“Có lẽ vì vậy nên lúc nào cô cũng thấy điểm tốt ở người khác nhỉ?”
“Một phần là vậy. Một phần là vì em phân loại mọi người theo như những mẫu nhân vật trong otoge. Playboy, lạnh lùng, ore-sama, prince… Tuy ban đầu họ có thể xuất hiện lạnh lùng, và chà đạp nữ chính. Nhưng cuối cùng cũng sẽ lộ tính cách tốt bụng thôi. Ví dụ như playboy suốt ngày chơi gái, luôn luôn tán tỉnh nữ chính một cách bông đùa. Nhưng rồi vì plotwist, nữ chính sẽ nhận ra trai playboy yêu thật lòng mình. Cuối cùng thì họ sống hạnh phúc mãi mãi với bạn playboy giờ đã trở nên chung thủy kia. Còn ore-sama thì-”
Shyn nghe đống huyên thuyên của cô như một thứ ngoại ngữ lạ tai nào đó. Cuối cùng Shyn không chịu nổi và cắt ngang.
“Vậy chứ ta là loại nhân vật nào?”
“Loại bạn thân ở kế nữ chính. Đến cuối game vẫn FA.”
“Không lên nổi nhân vật chính luôn à?”
“Araa, tuy không phải một loại nhân vật chính thống nhưng cũng được nhiều thiếu nữ mê lắm đó. Vì họ luôn mang đến cho nữ chính cảm giác dễ chịu trong cuộc chiến tình cảm giữa một rừng trai này.”
Nãy giờ họ toàn nói chuyện mà còn chưa bắt đầu game nữa. Shyn không có hy vọng nào vào thứ game này. Nhưng thôi cứ đu theo cô vậy.
“Hồi đó chị em thích nhân vật này nhất nè.”
“Cái gì? Cái tên suốt ngày đánh đập, cưỡng ép mà cũng thích được à? Chẳng lẽ mấy cô thích bị đánh? Mà sao cái game này toàn mấy âm thanh hút máu không vậy?”
“Cái đó gọi là fan service. Chiều lòng fan, làm fan vui.”
“Ai mà vui nổi với mấy thứ này chứ.”
“Với mấy đứa fan seiyuu như em thì những âm thanh này là thánh ca đó.”
“Có phóng đại quá không đấy?”
“Không đâu. Nghe âm thanh của họ cứ như mình được lên thiên đường vậy.”
Shyn tưởng tượng cảnh mấy ông diễn viên trung niên tự hôn tay một mình kế bên cái máy ghi âm. Cảnh tượng bựa hết sức. Vậy mà ở đây bao thiếu nữ mơ mộng sẵn sàng đốt một đống tiền để nghe âm thanh đó. Con người càng ngày càng trở nên kì lạ không hiểu nổi. Shyn lắc đầu.
Nhưng Shyn vẫn đi cùng cô trong hành trình khám phá thế giới hường phấn của thiếu nữ. Sau đây là những gì Shyn đã nói trong suốt quãng đường chơi.
“Cái gì đây? Sao trai đánh đập thế mà con này không bỏ nhà ra đi cho rồi đi. Ngu vừa thôi.”
“Hả? Lúc nào cũng rên mà không biết chống cự lại là thế nào? Đẩy phát là xong chuyện chứ gì.”
“Sao cái gì con này cũng đồng ý hết vậy. Ba phải vừa thôi.”
“Thiệt tình. Không hiểu nổi sao có người thích thứ này được nữa.”
“Ồ, cũng khá được đấy. Không ngờ cái bí mật lại bất ngờ đến vậy.”
“Tính ra thằng này cũng tội nhỉ. Không biết sau này nữ chính có cứu được không?”
“Cái gì mà lắm bad end quá vậy? Cho chúng nó ở bên nhau hạnh phúc khó đến vậy sao?”
“Cuối cùng! Cuối cùng cũng đến good end!!! Ta cũng không ngờ cái thứ này phức tạp đến vậy. Đúng là trái tim đàn ông không hề đơn giản.”
Trang cười phì trước những phản ứng của Shyn, chẳng khác gì cô lần đầu chơi cả. Cô cũng bắt đầu bằng thứ cảm xúc”thứ chết tiệt gì đây”, nhưng rồi sau đó hứng thú lúc nào không hay. Nhìn Shyn cư xử như cô trong quá khứ, cô nhớ lại lúc chị mình hướng dẫn chơi game. Và cô cảm thấy như mình là chị hồi đó vậy. Một cảm giác hạnh phúc xen tự hào trào lên trong ngực cô.
Cô nhớ lại mọi chuyện từ khi Shyn đến đây. Shyn đã nghe theo mong muốn ích kỉ của cô mà đến công viên giải trí, đi tàu lượn, vào nhà ma, đến khu mua sắm, và bây giờ còn mặc đồ lót màu hồng nữa. Ban đầu, cô chỉ muốn đến những nơi này vì đây là nơi ngập tràn kỉ niệm giữa cô và chị. Cô nghĩ mình sẽ hạnh phúc khi được sống lại những kỉ niệm đó. Nhưng, sự xuất hiện của Shyn đã giúp cô nhận ra vài điều thú vị và mới mẻ khi đến những nơi chốn cũ. Thật sự thì, Shyn không nhất thiết phải làm tất cả những chuyện này. Vậy mà anh ta vẫn làm. Anh có thể tốt bụng đến mức nào đây. Vậy mà anh ta vẫn xem bản thân là tồn tại dư thừa, phiền phức, bị căm ghét và không ai cần đến. Phải chi cô có thể giúp anh ta nhận ra điều tốt đẹp ở bản thân mình…
“Thôi đi ngủ được rồi đó.”
“Haaa. Khuya đến vậy rồi sao. Chúc anh ngủ ngon. Cảm ơn anh đã ở bên em hôm nay.”
“…”
“À quên mất. Em thay đổi quan điểm và type người của anh rồi. Anh tốt bụng hơn bạn thân nhiều…”
“Phải vậy chứ. Thế nào? Ta là gì? Có phải mĩ nam lạnh lùng im lặng nhưng là trùm cuối không?”
“Không. Anh giống nữ chính hơn.”
“Thế giờ ta còn không còn giữ nổi giới tính nam à? Cô biết không. Nếu không có luật cấm can thiệp vào cuộc sống con người thì giờ cô đã bị ta bóp cổ chết rồi.”
“Uwaa. Em đùa thôi mà. Đừng bóp thiệt chứ!! Chỉ là anh tốt bụng hơn mẫu bạn thân đó nhiều, chắc phải gọi là siêu cấp bạn thân nhỉ.”
“Con mắt đánh giá của cô có vấn đề rồi đó. Ta mà tốt bụng ở chỗ nào hả?”
“Không. Anh tốt bụng lắm, hơn anh nghĩ nhiều… Hơ…”
Chưa nói hết câu, Trang đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Quan điểm của Trang quá đỗi khác Shyn. Shyn luôn nghĩ thần chết là thực thể mang đến sự bất hạnh, và mọi người sẽ thường cư xử bằng cách xua đuổi họ, coi họ như tà ma. Và sự xa lánh này cũng là một phần hình phạt của chuyện lìa bỏ cuộc sống.
Vậy mà có một đứa cảm ơn vì anh đã đến đây làm bạn, thậm chí còn bảo anh tốt bụng nữa. Anh chỉ đơn giản làm theo nghĩa vụ, tốt ở chỗ nào cơ?
Ngày trước anh cũng đã tìm ra lời giải cho bài toán mang tên Trang này rồi. Đầu óc con bé này có vấn đề. Và đây là sự điên loạn phát sinh sau biến cố cuộc đời.
“Xạchhh”
Tiếng mở cửa sau lưng khiến Shyn giật mình. Thật là vớ vẩn vì con người đâu có thấy được thần chết đâu, việc quái gì Shyn phải giật mình chứ.
“Ơ?”
Giọng cô y tá cất lên. Shyn ngoảnh đầu lại và thấy cô lao về phía mình.
Hả? Sao cô ta lại cư xử như vậy? Những người sắp chết mới thấy được Shyn chứ. Hay là cô ta cũng sắp…
“Sao dây lại bung ra hết thế này?”
Cô ta gắn lại toàn bộ dây nhợ lên cơ thể gầy nhom của Trang trong lúc cô ngủ. Sau đó cô ta ấn chỉnh vài nút gì đó. Khi cô chuẩn bị bước ra khỏi phòng, cô nhận được một cú điện thoại. Cô ta nhỏ giọng trả lời.
“Alo chị à. Vâng, nó vẫn chưa chết chị à. Dạ, em nghĩ với liều lượng này thì chỉ còn khoảng hơn 3 ngày nữa thôi ạ.”
3 ngày nữa, sao cô ta lại biết chính xác ngày Trang sẽ chết. Tò mò, Shyn lại gần nghe lén cô ta.
Đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ.
“Nhớ đấy. Chuyện này không được nói với ai. Tôi đã chuyển tiền rồi.”
“Vâng, chúng ta cùng hội mà, thưa giám đốc.”
Shyn biết người đang nói chuyện ở đầu dây bên kia. Đó là chị của Trang. Ngay khi cô y tá kết thúc cuộc điện thoại, Shyn quay lại giường, nhìn thấy Trang nhăn mặt và trở mình. Shyn quay sang bịch thuốc đang được truyền cho cô và dùng chút phép thuật để kiểm tra.
Đó là nước muối bình thường. Nhưng với một hàm lượng nhỏ chất độc. Chỉ cần một lượng nhỏ chất này là đủ gây đau đớn cho cơ thể. Dùng dài ngày có thể gây chết người.
Trang cựa mình, khẽ nhăn mặt. Shyn nhìn cô và nghĩ.
Con nhỏ này là đồ ngu ngốc.
Nó đang bị tiêm thuốc độc hàng ngày bởi chính chị mình mà không hề hay biết. Một người chị mà nó vẫn một lòng hướng về, ngưỡng mộ một cách mù quáng, bất chấp những gì chị nó đã làm.
Ừ, đúng là chị đã từng có khoảng thời gian vui vẻ bên nó. Nhưng như thế chẳng thể nào sánh với những gì chị đã gây ra cho nó.
Lí do nó phải nằm ở khoa tâm thần, một khu cách biệt trong bệnh viện như vậy. Cũng là vì chị.
Mà đúng ra cái bệnh viện này phải thuộc về nó. Lẽ ra nó có thể tung tăng bên ngoài vui chơi thỏa thích rồi. Chứ không phải gặp thần chết lúc chỉ 24 tuổi thế này.
Shyn nhắm mắt lại, xem lại từng kí ức của Trang, rõ ràng như thể nó là của chính bản thân anh vậy.
…
…
…
Hai chị em đã từng khăng khít với nhau từ nhỏ. Một ngày nọ, bố mất. Nhưng điều bi kịch là chuyện xảy ra sau đó kìa. Bố chỉ để lại tài sản cho Trang, không chia cho chị phần nào.
Một tối nọ, cô không ngủ được và xuống phòng chị mình.
“Chị ơi-”
Cô chưa nói hết câu thì đã ngừng vì thấy chị đang ở trên giường với một tên con trai khác. Hắn ta nói.
“Cứ nghe theo lời anh đi. Không có gì đâu. Rồi chúng ta sẽ sống sung sướng bên nhau.”
Dưới ành đèn mập mờ, Trang nhìn kĩ hơn và thấy đây là cái anh hay đi cùng chị. Mà mỗi lần anh ta đến là chị lại bỏ cô mà đi chơi với hắn ta. Trang luôn cảm thấy khó chịu khi người này đến gần, Trang linh cảm có điều gì đó ẩn sâu dưới nụ cười của anh ta. Nhưng nếu chị thích ở bên anh thì Trang cũng không có quyền cản.
Và rồi chị Trang cười một nụ cười hút hồn, thứ mà Trang chưa từng thấy bao giờ.
“Vâng. Em sẽ làm tất cả vì anh, vì em yêu anh nhất trên đời mà.”
Trang sững người, chị luôn nói chị yêu cô nhất. Vậy mà sao lại… Nhìn biểu cảm lạ lẫm đó của chị, Trang tự hỏi mình đã bị đẩy xuống hạng hai từ bao giờ. Trong khi chị luôn là số một trong mắt Trang.
Rồi hắn ta hôn lấy chị. Đôi tay sờ mó bộ ngực của chị. Lúc đó, Trang mới nhận ra chị đang mặc bộ đồ lót màu hồng mà cô đã chọn cho chị.
“Cái áo ngực này đẹp đấy, chỉ nhìn thôi là anh đã nứng rồi.”
“Hihi, em đã tốn công chọn cho anh mà. Thế nào, anh thích không?”
“Thích chứ, thích đến độ muốn xé nát nó ra như thế này”
Roẹtttttt.
Cái áo ngực bị xé nát, để lộ ra bầu ngực của chị. Trang trố mắt, không thể tin vào điều đang xảy ra trước mắt. Vậy hóa ra, chị chọn đồ lót vì anh ta, không phải vì Trang. Chị để anh ta xé nát cái áo đó – xé nát mối liên kết đặc biệt giữa cô và chị.
Khi thấy cái áo lót bị xé, chị có hơi sững người vì bất ngờ, nhưng ngay lập tức lên giọng ngọt ngào.
“Xé mất của em rồi~ Uổng công em chọn. Bắt đền anh đó nha.” trong giọng chị có chút tiếc rẻ.
“Đừng lo. Anh sẽ mua cái mới cho em. Mua cho em hàng trăm cái cũng được đấy, nếu như em chịu nghe theo lời anh.”
“Thật ư! Cảm ơn anh. Em yêu anh nhất trên đời. Em sẽ nghe theo mọi điều anh nói.” Giọng chị vui vẻ hẳn lên, không còn sót lại chút tiếc nuối nào cả.
“Nhưng mà, đúng là anh có lỗi thật. Thế nên đêm nay anh sẽ đền bù cho em, cho em sướng tê đến độ quên luôn cái áo lót kia luôn.”
Rồi anh ta luồn xuống bên dưới khiến chị thốt ra những âm thanh khe khẽ.
Chị nhắm mắt lại. Trang nhìn từ xa mà không biết cái biểu cảm chị vừa làm có nghĩa là gì. Chẳng lẽ là đau? Trông chị có vẻ đau quá. Hắn ta đang làm chị đau kìa.
“Chị-”
Toan mở cửa, Trang bị một gia nhân níu lại phía sau.
“Thả con ra. Hắn ta đang làm chị đau kìa.” Cô vùng vẫy.
“Không đâu em à. Chắc em còn nhỏ nên chưa biết. Chị ấy chỉ đang làm chuyện với ngươi mình yêu thôi.”
“Yêu nhất trên đời ấy ạ?” Trang lo lắng hỏi.
Cô gia nhân có vẻ không hiểu gì, trả lời. “Ừ. Đúng rồi, yêu nhất trên đời.”
“…”
“Thôi để chị đưa em về phòng nhé.” Cô gia nhân từ tốn nói.
Tối đó, Trang không ngủ được. Trong đầu cô ngập tràn hình ảnh về chị và người đàn ông kia.
Cô đã rất vui và hào hứng khi được chọn đồ lót chung với chị. Chị đã bảo chỉ có thể trông chờ duy nhất vào cô. Chị cũng đã bao lần nói chị yêu cô nhất trên đời.
Thế mà chị lại làm hành vi đó với anh ta, một hành vi mà người ta chỉ làm với người mình yêu nhất trên đời. Nghĩa là Trang không còn là số một trong mắt chị.
Chị đã chọn đồ lót vì anh ta, không phải vì Trang hay gì cả. Chị đã để anh ta xé nát nó, và sẵn sàng vứt nó đi khi nghe anh ta sẽ mua cho chị bộ mới. Nghĩa là, bộ đồ lót – mối dây liên kết giữa chị và cô, thứ mà Trang vô cùng trân trọng, hóa ra lại chẳng là gì khi mang so sánh với gã đàn ông kia.
Trang đã luôn yêu thương chị nhất và ngưỡng mộ chị. Nhưng có vẻ chị không hề nghĩ vậy về Trang. Cảm giác buồn bã, và tức giận trào dâng trong lòng cô. Tại sao lại là gã đó? Gã đó có gì hơn cô chứ?
Trang hoảng hồn, cô vừa có những suy nghĩ đen tối. Cô phải bình tĩnh lại, không được nghĩ về chuyện này nữa vì nó sẽ gây phiền hà đến chị. Hơn nữa, cô còn thấy thảm hại vì đã ghen tị với người chị yêu như thế này. Ai mà chẳng đến lúc phải cưới vợ lấy chồng. Chỉ những đứa ích kỉ, lòng dạ hẹp hòi mới ghen như thế này thôi. Trang không muốn là người như vậy, cô càng tuyệt đối không muốn gây phiền hà cho chị.
Thế nên việc tốt nhất Trang có thể làm bây giờ là trân trọng quyết định của chị, và nhìn chị hạnh phúc bên người đàn ông đó.
Hôm sau.
“Kí đi.”
Chị lạnh lùng quăng một xấp giấy trước mặt cô.”
“Đây là…”
“Giấy nhượng quyền trao tài sản đó.”
“Tại sao…”
“Còn hỏi nữa hả? Tại mày mà bố mới mất. Tất cả là lỗi tại mày, lúc nào cũng xun xoe bên bố. Làm cái bộ mặt ngây thơ đó để nịnh bợ. Cái gì mà tốt tính chứ, tao thấy mày như con phù thủy xảo quyệt thì có!”
“Vậy là chị không yêu em nữa à…”
“Yêu gì cái loại ngọt mồm như mày. Từ ngày mày chui ra từ xxx của mẹ là tao đã ghét cay ghét đắng rồi. Lúc nào cũng được hưởng những thứ tốt nhất. Tao thân là chị, chăm sóc mày từ nhỏ đến lớn mà chẳng được ai công nhận. Dù tao cố gắng cỡ nào thì tất cả thành tích cũng về tay mày thôi…”
“…”
“Vậy nên tao chỉ đang lấy lại thứ của mình thôi. Kí đi.”
“Nếu em làm vậy chị sẽ hạnh phúc chứ.”
“Đương nhiên. Kí lẹ đi.”
Trang lặng lẽ kí vào tờ giấy. Sau đó bà chị giựt phắt lại.
“Từ giờ mày sẽ vào viện tâm thần. Ở đó mà sám hối đi.”
Trang cắn răng. Cô không hề nhận ra tất cả mọi chuyện đều do mình. Không ngờ những hành động của mình lại vô tình khiến chị, người cô yêu thương nhất, đau khổ như vậy. Như lời chị nói, cô đúng là con phù thủy phá vỡ gia đình này mà.
Cô nghe tiếng thủ thỉ của chị bên ngoài cửa.
“Em làm được rồi đó, thưởng cho em đi.”
Không cần nhìn cô cũng biết người đàn ông chị đang nói chuyện cùng là ai.
“Giỏi lắm bà xã của anh. Anh đã nói rồi mà, con nhỏ đó chỉ là loại sâu bọ rắc rối thôi. Tối nay đừng hòng được ngủ yên nhé em yêu.”
“A~ Sợ quá nha. Anh định làm gì em vậy.”
“Bí mật.”
“Tò mò à nha… mà thôi sao cũng được, toàn bộ cơ thể em là của anh. Vì em yêu anh nhất trên đời mà.”
Người chị từng yêu cô nay đã đi theo người khác vì cô đã mắc lỗi. Cô không có quyền cản chị vì cô thật tội lỗi, không xứng đáng với chị. Chị sẽ hạnh phúc bên người đàn ông kia. Còn cô sẽ phải vào bệnh viện để sám hối. Có lẽ đây cũng là một hình phạt thích đáng cho những chuyện cô đã gây ra.
Cô nhắm mắt, từ giờ cô sẽ quyết tâm sống thật tốt để đền bù cho tội lỗi mình đã gây ra. Để rồi một ngày nào đó, cô sẽ gặp lại chị và chứng minh cho chị thấy cô đã tiến bộ cỡ nào. Cô đã trở thành một người tốt cỡ nào, và cô sẽ chứng minh mình xứng đáng với chị.
…
…
…
Shyn thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của con bé này. Nó mù quáng nghe lời chị đến thế sao. Bố nó mất hay những thứ nó phải gánh chịu chẳng hề xuất phát từ nó một chút nào cả. Tại sao nó phải thấy tỗi lỗi chứ. Ngay từ đầu, nó đã là một cô bé lương thiện, đối xử tốt bụng với mọi người, khiến ai cũng yêu mến. Thế nên nó mới được bố để lại toàn bộ gia sản. Bà chị thì sau khi quen thằng đàn ông kia thì cũng mê muội hắn, và ruồng bỏ với đứa em ruột thịt.
Chẳng biết con bé này ngu ngốc hay thánh thiện quá mức nữa. Shyn nghiêng về hướng ngu ngốc nhiều hơn.
Mà thôi. Nó cũng sắp chết rồi. Cứ cho nó sống theo kiểu mình thích đến cuối đời cũng chẳng sao. Shyn liếc nhìn cô. Ánh mắt của Shyn có chút thương hại, kèm một cảm xúc mà Shyn không thể lí giải được.
Trang cực quậy, hơi khẽ nhăn mặt.
Shyn thở dài, hơi chân chừ một chút rồi tháo hết những ống dây gắn chằng chịt trên người nó. Sau đó Trang có thoải mái hơn một tí.
Đằng nào Trang cũng ước Shyn làm bạn với Trang đến phút cuối mà. Có lẽ khiến bạn mình dễ ngủ hơn cũng là chuyện một người bạn nên làm nhỉ. Shyn vừa tháo ống vừa nghĩ.
…
…
…
Hôm sau.
“Hôm nay cô muốn làm gì?”
Trang hơi bất ngờ. Lần đầu tiên thấy Shyn chủ động hỏi cô muốn làm gì.
“Chẳng biết nữa. Em chưa nghĩ tới.”
“Hay làm bánh nhé. Ta thấy cô khoái đồ ngọt mà.”
“Hay đóooo. Nhưng trong đây không có bếp. À quên.”
Trang dừng ngay khi thấy Shyn búng tay một phát, và một cái bếp đã hiện ra.
Cô nhảy ra khỏi giường, hăng hái nói.
“”Em muốn làm cup cake!”
“Ok. Muốn ta làm gì thì nói.”
“Ờm… thiệt ra em không biết cách làm…”
Shyn thở dài, búng tay thêm phát nữa và TV chuyển sang chương trình hướng dẫn nấu ăn.
“Ủa hôm nay không chửi em ngu nữa hả.”
Nghe cô hỏi thế, Shyn cũng bất ngờ trước sự nhẹ nhàng đột xuất của mình với con bé ngổ ngáo này…
“Chửi miết cô cũng óc khôn ra đâu. Nên ta bó tay rồi.”
Hai người đeo găng tay. Mắt chăm chăm nhìn hướng dẫn trên TV và làm theo.
“Haaa. Em luôn muốn làm bánh như vậy với chị em. Nhưng làm với anh cũng đủ vui rồi.”
“Cô nói đủ vui là sao hả. Ta không bằng chị cô à.”
“Đương nhiên. Bạn bè sao sánh bằng gia đình được chứ.”
Shyn định nói “sau bao chuyện ả đối xử với cô mà cô vẫn xem ả là gia đình à”, nhưng thôi.
“Sao cô coi trọng gia đình quá vậy?”
“Hỏi gì kì vậy. Gia đình là nơi ta sinh ra, nơi ta trở về. Chúng ta luôn cần họ, cũng như họ luôn cần chúng ta. Hơn nữa, em còn có bà chị siêu dễ thương. Sao mà không yêu được. Mà anh cũng phải biết chứ, thần chết cũng từng là con người mà.”
“Lâu quá nên ta cũng quên rồi.”
“Óc bã đậu.”
“Đánh chết giờ. Chuyện cả ngàn năm trước ai mà nhớ nổi.”
“Mà sao anh chết vậy.”
“Ta cũng không rõ nữa. Hình như là do nhảy lầu.”
“Ngàn năm trước mà cũng có nhà lầu à?”
“Nói thế cho cô dễ hiểu thôi. Chứ chẳng lẽ nói thẳng ra là nhảy lâu đài.”
“Uwaa. Hồi đó anh là hoàng tử hay sao mà sống trong lâu đài vậy.”
“Đã bảo ta không nhớ mà.”
Thật sự là Shyn không nhớ. Cảm giác duy nhất còn đọng lại là gió thôi man mát trên da và cảm giác chẳng còn ai cần mình nữa.
Anh nghĩ chỉ cần chết là sẽ giải thoát khỏi suy nghĩ chẳng ai cần mình này. Trớ trêu thay, anh lại trở thành thần chết, một thực thể mà mức độ ‘chẳng ai cần’ còn cao hơn. Và chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc.
“Ta chỉ muốn khuyên cô một điều là: đừng bao giờ tự tử.”
“Vài ngày nữa là chết rồi thì tự tử là gì cho mất công.’
“…”
“Với lại, nếu giờ em tự tử thì đâu còn được làm bạn với anh nữa.”
“Cô nói như thể cô cần ta lắm vậy.”
“Chứ sao. ”
Trước giờ Shyn đã nghe cô nói những lời này, nhưng Shyn không hề tin.
Tuy nhiên, Trang bị ngu mà. Nó đã có thể yêu một bà chị kinh dị như vậy thì suy nghĩ cần một thần chết chắc cũng không phải khó đoán.
“Nếu cô cần thần chết nghĩa là cô muốn chết lắm rồi đấy.”
“Ờ ha. Nhưng mà không phải vậy. Em vẫn còn muốn sống lắm. Chỉ là bạn bè thì cần đến nhau thôi.”
“Ta chỉ đến làm bạn với cô theo điều ước thôi, chưa kể là chỉ trong vòng 7 ngày thôi đấy.”
“Nhưng anh vẫn là bạn đúng không.”
“Cô biết là thứ tình bạn này là giả mà vẫn vui à?”
“Biết là một chuyện, nhưng cảm giác và cảm xúc nó khác. Có thể tình bạn này với anh là giả. Nhưng những ngày qua, những thứ anh đã giúp em, làm cho em. Tất cả đều là thật với em. Cảm xúc của em là thế đó.”
HÌnh như Shyn cũng nghe cô nói câu này lúc ở trong nhà ma. Vậy là con bé này sống theo cảm giác, tình cảm và mặc kệ lí trí. Kiểu người này người ta hay gọi là mù quáng nhỉ.
“Anh khuấy hộ em tô bột này được không. Khó quá.”
“Ok.”
…
…
“Ờ mà ta nghĩ lại rồi. Sao mình không hóa phép, đùng một phát là có cup cake nhỉ?”
“Sao vậy? Khó quá nên bỏ cuộc rồi à?”
“L-l-làm gì có! Chỉ là tiết kiệm thời gian thôi. Miễn sao có kết quả là được.”
“Nếu anh muốn vậy thì em cũng không cấm. Nhưng với em, tự mình làm lấy mới thấy thú vị. Còn nếu hóa phép thì chẳng khác nào ra tiệm mua cả.”
“Vậy với cô hành trình quan trọng hơn đích đến nhỉ. Mà theo ta thấy, cái gì cũng khiến cô vui như mở hội mà.”
“Ừ. Đằng nào em cũng vui. Nhưng tự tay mình nặn ra cái bánh thì nó vui hơn, thế thôi.”
“Vậy ta cũng thử nặn ra cái bánh xem nó có vui như cô nói không nhé.”
Lát sau Shyn ngồi phịch trên giường nhìn cô làm. Sau khi khuấy mỏi cả tay mà đống bột vẫn chưa như ý, anh đã nhận ra: Tự làm ra một cái bánh không vui.
Có lẽ thấy khuôn mặt khổ sở vật lộn của Shyn nên cô bảo nếu nếu anh không thích thì nghỉ đi, ở đó nói chuyện với em là được rồi.
Shyn không ngờ cái con bé lôi xềnh xệch người ta bữa trước lại biết để ý đến người khác như vậy. Có khi nào chửi con bé ngu miết cũng có tác dụng rồi ta.
“Tadaaaa”
Trang mang khay bánh ra khỏi lò. Khói bốc nghi ngút từ những cái bánh méo mó chẳng ra hình dạng gì.
“Thôi lần đầu, Lần sau mình sẽ cố gắng hơn,” Trang nhìn đống hỗn độn trên khay đó và tự nói với mình.
Shyn cười, chẳng biết có lần sau nữa không.
“Anh ăn đi nào~ A~”
“Cái gì, ta tự ăn được. Không phiền cô đút. Hơn nữa, tính cho ta ngộ độc thực phẩm với cái vật thể không xác định đó hả?”
“Tưởng anh là thần chết đại tài không chết chứ. Ngộ độc thực phẩm có là cái gì đâu nhỉ. Hay em ăn trước cho anh thấy. Hoàn toàn an toàn hợp vệ sinh thực phẩm nhé.”
Nói rồi Trang bốc một miếng bỏ vào miệng, liếm mép nói “Ngon~”.
Thấy thế, Shyn có thêm chút động lực. Anh bỏ một miếng vào mồm, nhai nhai.
“Ngọt quá. Tanh nữa, bộ trứng chưa chín hay sao vậy. Vị giác của cô có vấn đề gì không thế?”
“Hihi.”
“… Dám lừa ta hả.”
“Nếu không thì đời nào anh chịu ăn. Thôi anh đã ăn rồi, cảm ơn đã lấy đi lần đầu của em. Anh biết không, lần đầu tiên của một người con gái luôn có mức quan trọng không gì sánh bằng.”
“Ê!!! N-n-nói cái gì vậy!!!”
“Đương nhiên em đang nói về chuyện lần đầu tiên em làm bánh rồi. Anh đang nghĩ gì vậy.”
Shyn biết tỏng con bé đang nghĩ thứ Shyn nghĩ. Nhưng phản kháng ở đây chỉ khiến Shyn trông giống một tên biến thái thôi, nên anh đành ngậm ngùi im lặng.
“Tiếc quá, chị không có ở đây để ăn thử bánh của em.”
“Nếu muốn thì ta đưa đến chỗ chị cô cho.”
“Không, chắc bây giờ chị không muốn gặp em đâu. Em đến chỉ gây phiền phức thôi. Chị đang hạnh phúc bên anh ấy mà.”
“Sao cô lại nghĩ mình gây phiền phức?”
“Em tưởng anh biết hết mọi chuyện quá khứ của em rồi chứ. Em đã gây tội lớn cho chị mà. Giờ đang lúc em đang hối lỗi, làm sao em đủ tư cách gặp chị được.”
“Ta thấy cô chẳng có tỗi chỗ nào cả. Cô có bị ngu không?”
“Anh tốt bụng thật nhỉ. Dù em tội nặng như vậy mà anh vẫn nói những lời tử tế như thế.”
“Không, ta nói thật đấy. Ta thấy cô chẳng có tội gì cả, người bình thường cũng nghĩ thế thôi. Đây là nói theo phương diện một người bình thường, chứ chẳng phải ta… ờm.. tốt hay gì.”
“Anh tốt bụng thật. Sao anh không biết điều đó nhỉ.” Mắt Trang long lanh nhìn Shyn như thể đang nhìn một vị thánh đáng ngưỡng mộ nào đó.
“Đã bảo là ta không có tốt gì mà. Bình thường, bình thường mà nói thì cô không có làm gì sai cả. Cô có hiểu ta nói gì không hả?”
Xét thái độ ngưỡng mộ của Trang như thế, Shyn thấy cô không hiểu rồi. Dù nói cỡ nào thì trong mắt Trang, Shyn vẫn là một người “tốt”.
“Uida…”
Lại một cảnh tượng không mấy xa lạ nữa, Trang bỗng dưng khuỵu xuống.
“Em đau bụng quá…”
Shyn liếc đống bánh trên bàn.
“An toàn thực phẩm cái đầu cô. Thấy chưa! Giờ đau bụng tiêu chảy rồi kìa. Đã bảo rồi còn không nghe. Để ta đỡ cô lên giường.”
“Ay ta ta… vậy là em sắp bị tiêu chảy rồi á hả???”
Trang túm lấy vạt áo Shyn, lắc thật mạnh. Bất ngờ trước sự mãnh liệt này, Shyn ấp úng.
“Ờ… ờ.. chắc vậy…”
“Làm ơn, anh ơi… chữa cho em đi… cứu em với.”
Một giọt nước mắt lăn trên má Trang, giọng cô run run.
“Ta không được can thiệp vào mạng sống con người.”
“Cái gì? ý anh là em sẽ chết vì tiêu chảy ư? Khôngggg, cuộc đời còn bao nhiêu điều tốt đẹp…”
“Đến giờ mới biết quý mạng sống cơ đấy.”
Hình như có cái gì đó sai sai. Trước giờ nó luôn tỉnh bơ với chuyện sống chết. Mà sao bây giờ lại phản ứng cuồng loạn như vậy.
“Chẳng lẽ… cô sợ chết vì tiêu chảy?” Shyn dè chừng hỏi.
“Chứ còn gì nữa!!! Nghe là đã thấy nhục rồi. Anh tưởng tượng nổi cảnh mấy dòng chữ đó được khắc trên bia mộ không. Xxx Trang, Từ trần ngày xxx, nguyên nhân: tiêu chảy!!!!”
Rồi Trang ôm lấy mặt.
“Mà còn vì chính bánh do mình nướng nữa chứ. Sao đây. Sao đây.”
Shyn định mắng cô một trận vì tội làm quá. Tiêu chảy làm sao gây chết người được. Nhưng mà thật sự thì Shyn đã chứng kiến nhiều tên chết vì tiêu chảy rồi.
“Đừng lo. Cô không chết vì tiêu chảy đâu.”
“Hả? Thật không? Có phải thần chết biết trước nguyên nhân tử vong nên anh mới nói vậy đúng không?”
“Ừ. Chắc nay mai là hết thôi. Sau vài lần… ờm… đi… nặng.”
“May quá.”
Trang quay lại trạng thái bình thường, quẹt hết đống nước mắt. Cảnh bù lu bù loa ban nãy cứ như nói dối vậy.
Đúng như lời Shyn, tối đó, sau vài lần… ờm… thì cô đã hết tiêu chảy.
Nhưng vẫn chưa đủ khỏe để đi chơi bên ngoài. Hậu quả là ngày tiếp theo, cô vẫn phải ở trong giường bệnh.
Thậm chí còn không rời khỏi giường bệnh được nữa chứ. Cô cứ nằm đó thôi. Có lẽ do cái chết gần kề nên dù cô có nhiều năng lượng cỡ nào, cơ thể vẫn không cho phép cô vượt qua giới hạn của nó.
“Em hỏi anh về các thần chết được không?”
“Ờ. Thoải mái.”
“Ủa lạ vậy. Tưởng phải có một luật nào đó cấm thần chết tiết lộ thân phận của mình. Bằng không sẽ phải chịu hình phạt khủng khiếp nào đó… kiểu vậy.”
“Không. Thần chết chỉ có ba luật thôi.”
“Vậy lỡ người ta đi tiết lộ bí mật về thần chết cho người khác thì sao.”
“Thì cũng có sao. Qua 7 ngày là mọi dấu vết sẽ biến mất sạch sẽ.”
“Lỡ người ta thu âm lại, up lên youtube, để kể cho cả thế giới thì sao? 7 ngày thì có khi tin về thần chết đã lan ra khắp thế giới rồi ấy chứ.”
“Rồi cũng biến mất thôi. Sau 7 ngày là con người sẽ quên sạch. Kể cả máy tính.”
“Thần kì vậy. Ai chế ra vụ này hay thế.”
“Ai biết. Một thánh thần nào ở trên trời để giữ thế giới cân bằng. Nhưng thường thì không người sắp chết nào rảnh rang đến mức đó, trong bảy ngày cuối, họ thường không còn đủ sức lực để làm những chuyện đó, họ chỉ chăm chăm vào điều ước ích kỉ của bản thân thôi.”
“Lạ thật? Họ có thể ước mình khoẻ lại hay không phải chết nữa mà.”
“Ta không được can thiệp vào cơ thể con người. Nói rồi mà. Hơn nữa, dù có khỏe lại thì 7 ngày nữa cũng chết thôi.”
“Thế ai cũng có chuyện điều ước 7 ngày này à?”
“Ừ.”
“Kểcả trùm tội phạm, bóp cổ 20 người, rape 100 nạn nhân, cướp mấy tỉ đồng.”
“Ừ. Chúa trời công bằng mà.”
“Ờ ha cũng có thể. Có thể những người mắc tội làm như thế vì vợ con hay người thương gì đó thì cũng không hẳn là tội lỗi lắm nhỉ. À mà sau khi em chết thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Ta sẽ mang linh hồn cô đi. Chấm hết.”
“Vậy thôi à.”
“Ừ.”
“Không có địa ngục hay thiên đường à?”
“Đó là thứ con người các người tưởng tượng ra thôi.”
“Vậy còn ma thì sao.”
“Đâu phải ai cũng ngoan ngoãn chìa linh hồn cho thần chết. Nhiều tên cứ vẫn còn lưu luyến trần gian hoặc không chịu chấp nhận mình đã chết. Chúng sẽ mãi vong lạc như vậy, trừ khi chịu đến gặp thần chết và được giải thoát khỏi số phận lưu lạc ấy..”
“Thế việc lấy linh hồn ấy có khó không?”
“Không khó đâu. Khi chết thì hồn sẽ tự động lìa khỏi xác, khi đó bọn ta chỉ việc tiêu hủy thôi.”
“Em tưởng phải có cái liềm thật to, chém một phát thật oách để chiết xuất linh hồn chứ.”
“Phim ảnh thật sự là khiến hình ảnh về thần chết lệch lạc quá đi mà. Không, các người đều chết vì nguyên nhân tự nhiên. Thần chết bọn ta chỉ dọn dẹp phần còn lại thôi.”
“Vậy tính ra bọn anh đâu phải thần chết nhỉ. Con người bọn em tự chết mà.”
“Nhưng cuối cùng linh hồn các người vẫn do bọn ta tiêu hủy. Vậy cũng coi như là chết rồi.”
“Em thì nghĩ thần chết giống người chào con người lần cuối sau khi họ đã hoàn thành cuộc sống thôi. Giống như trong phim ấy, một người dẫn nhân vật chính về phía chân trời chói lóa. Rồi hết phim.”
“Hừ, chắc tại cô tưng tửng như thế nên không thấy sự đáng sợ của ta nhỉ.”
“Bởi vì có gì đâu mà sợ. Không biết người khác thế nào chứ em sẵn sàng đón nhận cái chết với vòng tay rộng mở. Chuyện gì đến cũng phải đến thôi.”
“Thái độ đó có thể bị xem là từ bỏ cuộc sống, muốn chết để chấm dứt cuộc sống đau khổ đấy.”
“Sao có chuyện đó được. Em vẫn còn muốn sống mà! Nhất là để đền bù cho những tội lỗi đã gây ra với chị. Phải chi trong những ngày cuối chị đến thăm em nhỉ.”
“… chắc cô không biết chuyện chị cô tiêm thuốc độc vào người cô ấy nhỉ.”
Shyn lỡ lời. Lẽ ra anh không được phép tiết lộ những chuyện có thể ảnh hưởng đến nhân sinh người khác như vậy. Trang im lặng một hồi, rồi lên tiếng.
“Haha. Sao có chuyện đó được. Mà nếu có, chắc cũng là một cách trừng phạt em thôi. Vì em đã khiến chị khổ sở.”
“Thật sự ta không hiểu tại sao cô lại thấy tỗi lội. Và tại sao cô lại yêu bà chị mù quáng đến vậy.”
“Có một người chị tuyệt vời như thế thì ai mà không yêu được chứ”
“Kể cả khi chị đã đày đọa cô đến chốn này ư.”
“Chị làm vậy cũng chỉ vì muốn em sám hối thôi.”
“Mà sao cô cứ khăng khăng mình có tội thế? Ta thấy cô chẳng có cái chết tiệt gì để thấy tội lỗi cả.”
Shyn không nhận ra mình vừa lên giọng. Trang bất ngờ, im lặng một hồi.
“Vì chị em đã nói vậy mà, rằng tất cả là lỗi tại em.”
“Cô không mảy may nghi ngờ chị mình một chút nào à? Ngay cả khi đó không phải sự thật.”
“Chị em sao có thể nói dối được chứ? Mà nếu có thì cũng chỉ vì lợi ích của em thôi.”
“Ta cứ nghĩ cô giả vờ ngu. Ai ngờ cô ngu thật.”
“Chắc vậy nhỉ. Lời của người mình yêu quý thường có tác động lớn lắm. Người khác nói em sẽ không tin đâu. Nhưng nếu là chị nói thì là chuyện khác hẳn. Nếu anh có một người quan trọng như vậy thì anh sẽ hiểu mọi lời họ nói đều như có phép thuật, khiến chúng ta nghe theo không điều kiện. Trong vài trường hợp nó như lời nguyền ám ảnh họ suốt đời vậy.”
“Chắc cô dính nguyền nặng rồi.”
“Có thể.”
“Ta không hiểu.”
“Nếu có người quan trọng anh sẽ hiểu thôi. Chuyện này mà giải thích với người ngoài thì khó hiểu lắm. Anh thử nhớ lại chuyện với người mình yêu xem sao, gia đình hay vợ chồng chẳng hạn.”
“Người ngoài chỉ thấy cô mù quáng thôi. Với lại ta quên hết về lúc ta còn sống rồi.”
“Chẳng lẽ trong cả ngàn năm qua anh không gặp ai quan trọng sao?”
“Chỉ trong 7 ngày thì làm sao có chuyện thành người quan trọng được.”
“Cũng có thể.”
“Tiếc nhỉ, người tốt như vậy mà. Với lại, sao anh không tin rằng mình là người tốt bụng. Sao anh không nhận ra điều đó chứ. Anh đã làm bạn em cơ mà.”
“Ta chỉ làm theo nhiệm vụ thôi.”
“Nhưng cũng có loại bạn bỏ rơi người khác, không quan tâm đến họ đấy. Anh biết mà. Anh hoàn tòan có thể làm vậy. Nhưng không, anh đã lắng nghe mọi yêu cầu ích kỉ của em. Anh đã dẫn em đến mọi nơi em muốn, thậm chí anh còn mặc bộ đồ lót hồng. Cả hai ta đều biết anh không cần phải làm vậy.”
“Đó là tại… Ta nghĩ đến cuối cùng, cô nên cũng tân hưởng chút niềm vui.”
“Vậy chính miệng anh nói mình là người mang đến niềm vui cho người khác nhé.”
Nói rồi Trang vuốt má Shyn.
“Anh là người có ích. Và đâu đó luôn có người cần đến anh.”
“Ta không phải là người.”
“Anh từng là người. Và giờ vẫn như vậy, chỉ là ở một hình dạng khác thôi. Và dù ở hình dạng nào, vẫn có người cần đến anh.”
“Cô vừa phát ngôn mọi người cần thần chết đấy. Thấy mình ngu ngốc không?”
“Không. Mọi hành trình đều phải có điểm kết và thần chết là người mang đến điều đó.”
“Có lẽ cô chưa thấy sự quằn quại, đau khổ của những kẻ khi thấy ta xuất hiện nhỉ.”
“Đó là họ chưa thấy anh có ích thôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh vô dụng.”
“Cô nói gì ta không hiểu.”
“Rằng bản chất anh là người có ích, cần thiết cho mọi người. Dù mọi người có cư xử ngược lại thì bản chất anh vẫn vậy, không hề thay đổi. Em thật may mắn vì đã gặp anh. Nào, chắc cũng sắp đến lúc em phải đi rồi nhỉ.”
“Cô toàn nói những thứ vớ vẩn. Ta chẳng hiểu gì hết.”
“Anh không hiểu cũng được. Đó là tại…”
Giọng cô nhỏ dần, khiến Shyn bất ngờ, lay mạnh vai cô, đón chờ câu trả lời.
“Cái gì? Đừng có bỏ giữa chừng như vậy! Nói ta nghe!” Shyn trở nên thống thiết hơn bao giờ hết.
“T… tại anh ngu…” cô thì thào.
Con nhỏ này.
Đến lúc cuối vẫn cố tình chọc Shyn cho được. Đã thế ta cho cô đi luôn.
“Rồi thời khắc đã điểm. Vĩnh biệt.”
“Cảm ơn anh.”
Và Trang trút hơi thở cuối cùng. Tuy giọng của cô rất yếu ớt nhưng câu nói cuối cùng của cô vẫn đến được tai anh.
Một ánh sáng lóe lên. Cô vẫn nằm đó, nhắm mắt như thể đang ngủ. Còn linh hồn thì đang nằm trong bàn tay của Shyn. Shyn hôn nhẹ lên trán cô.
“Ngọt thật.”
Và rồi Shyn lại hôn lên trán cô một lần nữa. Lần này, anh thấy vị ngọt còn có thêm chút mằn mặn.
Vài lời của tác giả
Mình viết cái thứ này hồi tháng 12/2015. Khi viết xong, mình thật sự muốn đấm bản thân vì mình thấy nó rất nông cạn. Mình dự định sẽ chỉnh sửa nó vào ngày mai… Nhưng ngày mai không bao giờ đến. Và rồi cuối cùng mình đã public nó vào tháng 3/2017 thế này :v
Và đây là những thông tin, những hint mình đã rải khắp truyện (mình không chắc là mình sẽ nhặt được hết. Vì thật sự thì mình cũng éo còn nhớ rõ mình đã nghĩ những gì khi viết cái này vào năm 2015 nữa :v Giờ là 2017 :v )
- Nữ chính tên Trang vì ờm, mình thấy tên này đẹp
- Thần chết, chết là shin. Thay “i” thành “y” là ra tên Shyn
- Ban đầu mình dự định viết một câu chuyện về thần chết Shyn, và đây chỉ là “chương 1”. Mình đã thả hint về quá khứ của Shyn trong đây. Nhưng rồi, sau khi viết xong “chương 1”, mình đã hộc máu mồm. Và mình cũng chẳng nghĩ nổi tình tiết cho Shyn sau khi Trang mất đi nữa. Và thế là “chương 1” trở thành một câu chuyện hoàn chỉnh. Và mấy cái hint về quá khứ của Shyn thì bị mình xóa gần hết rồi :3
- Trong đây có rất nhiều đoạn có vấn đề. Nhất là đoạn Trang chết. Nó quá là nhanh bởi vì mình chả biết tả cảnh chết thế nào cả. Sự thật là mình rất dở miêu tả.
- Ban đầu thì mình chỉ viết theo góc nhìn của Shyn, và mình chỉ hint về suy nghĩ của Trang. Nhưng mà mình thấy như vậy hơi khó hiểu, nên mình viết huỵch toẹt ra Trang đang nghĩ gì luôn. Ví dụ nhé, trong truyện, mình không định nói rằng Trang toàn dẫn Shyn đến những nơi có kỉ niệm với chị, mình cũng không định kể rõ về kỉ niệm với chị trong quá khứ. Mà mình định để nó vào phần hint sau khi kết thúc truyện :v :v
- Thế nên cũng chẳng còn hint nào mà bỏ vào trong phần này nữa.
- Trang cảm thấy khỏe khoắn hơn khi ra ngoài vì ở trong bệnh viện, cô toàn bị tiêm thuốc độc thôi. Mệt là phải.
- Trang hoảng hốt khi nhìn thấy cặp nam nữ xxx trong công viên vì nó gợi nhớ đến cảnh chị mình xxx với tên kia. Như mọi người thấy thì Trang yêu chị mù quáng đến mức chỉ hồi tưởng về những điều tốt đẹp với chị.
- Lúc đầu mình định cho 2 chị em yuri :v Mà thôi, dừng ở tình chị em thôi :v
- Trang ho ra máu vì sắp chết đến nơi rồi.
- Mình luôn thích chèn hình ảnh vào trong truyện. Đồ lót màu hồng = mối liên kết chị em, khi đồ lót bị xé thì mối dây cũng tan tành. Vị ngọt = tội lỗi = tình yêu vì yêu là tội lỗi với thần chết
- Nói thẳng ra thì Trang là một nữ chính thất bại, không thể thuyết phục trai vượt qua trauma. Cô liên tục nói Shyn không phải người tốt nhưng Shyn không hề nghe, đến cuối vẫn không nghĩ bản thân mình có giá trị.
- Vị mặn ở cuối truyện là nước mắt. Shyn khóc vì điều gì thì tùy vào suy nghĩ của các bạn. Shyn còn thấy vị ngọt nữa, nghĩa là… (Đừng hỏi mình, mình cũng không biết đâu *cười bí ẩn*)